Quy tắc 21. Bạn phải xác định tình hình/nhân vật của bạn một cách rõ ràng, không thể chỉ viết “ngầu”. Điều gì sẽ khiến BẠN phải hành động như vậy?
Lời khuyên hữu ích này chính là một cách nói khác của quy tắc số 15 “Nếu bạn là nhân vật đó, trong tình huống đó, bạn sẽ cảm thấy thế nào? Sự thành thật tạo ra sự tín nhiệm trong những tình huống khó tin.” nhưng với một gợi ý rõ ràng hơn để “đặt mình vào hoàn cảnh của nhận vật.” Vì thế tôi cũng có một vài sự phản biện tương tự về việc cách diễn đạt ngắn gọn như thế này có thể dẫn người đọc đến những kết luận phản tác dụng.
Về ý tưởng, các nhân vật của bạn có thể xác định được và câu trả lời của bạn cho từng câu hỏi về hành động của họ dựa vào chính bản thân bạn sẽ hành động như thế nào, tôi muốn nhắc lại phân tích của mình về quy tắc 15: Bạn thật cần phải tưởng tượng nhân vật của bạn sẽ cảm nhận như thế nào dựa vào tính cách và mục tiêu mà bạn đã tạo ra cho nhân vật đó, chứ không phải tìm những hành động mà bạn nghĩ sẽ gây ra sự đồng cảm cho họ.
Điều cần thiết nhất bạn phải hiểu rõ là về nhân vật và hoàn cảnh của họ. Chứ không phải một cách máy móc như theo kiểu “tôi đã nghiên cứu” mà phải là trong một sự thấu hiểu dựa trên cảm xúc.
Một số nhân vật có thể là bản sao của bản thân bạn, điều mà bạn có thể xác định một cách rõ ràng về chúng. Số khác là tạo ra từ trí tưởng tượng về phần nào đó của bản thân bạn, hoặc bạn ước rằng bạn là người như vậy. Những kiểu nhân vật này thường tự nhiên mà có.
Và còn có cả những nhân vật khác là những câu chuyện cảnh báo, các phiên bản đáng thương của chính bản thân bạn, hoặc là loại nhân vật mà bạn không muốn trở thành nhất. Những nhân vật này rất dễ để đồng cảm với chúng.
Nhưng nếu đây là tất cả các nhân vật mà bạn viết, bạn sớm hay muộn gì cũng rơi vào lối mòn.
Dĩ nhiên bạn muốn viết “cái gì đó mà mình biết” bằng cách bám theo “quan niệm cá nhân” – những loại truyện mà bạn thường tự nhiên bị hấp dẫn đến – nhưng bạn muốn đa dạng mọi thứ bằng cách sắp đặt chúng trong các trường hợp ít xảy ra bởi các nhân vật mà không hẳn là một phiên bản nào đó của bản thân bạn.
Với những loại nhân vật không có nhiều vấn đề để xác định hoặc thậm chí sự đồng cảm với họ, thay vì hiểu họ là ai thì hãy tạo ra những cảnh quay thực tế dựa vào cách mà nhân vật sẽ phản ứng.
Cái gì tạo nên một tình huống không thích hợp cũng có thể không rõ ràng. Nó có vẻ là một người lính buộc phải nhảy múa ba lê là không phù hợp, nhưng điều đó có thể được chính xác những gì mà người lính cần làm ở một số điểm trong vai trò của mình. Những tình huống phi lý không nhất thiết là không có.
Và một hành động mà là cảm xúc không trung thực tại một thời điểm trong phần diễn của một nhân vật có thể cần thiết vào thời điểm khác. Toàn bộ đặc điểm của một bộ phim là đặt nhân vật chính vào các loại thử thách khiến họ phải thay đổi (hoặc chết đi khi đang cố gắng thay đổi trong một bi kịch), điều đó có nghĩa là những tình huống đầy cảm xúc một cách trung thực đó sẽ thay đổi theo nhân vật.
Ví dụ, một kẻ cuồng yêu bản thân mà lại có hành động tự ti có vẻ như là chuyện không bao giờ xảy ra, nhưng vai diễn của cô ta là phải đi từ kẻ cuồng yêu bản thân đến trở thành “một người tự tin nhưng khiêm tốn” sau đó cô ta tỏ ra tự ti có thể trở nên vô cùng quan trọng tại thời điểm cuối, nhưng nếu nó diễn ra ở một thời điểm khác trong câu chuyện nó có thể trở nên hơi sai trái.
Khán giả đồng cảm với những tình huống mà họ tin rằng nhân vật trong cảnh đó đang trong tình huống khó khăn.
Vấn đề ở đây là bạn phải không ngừng theo dõi nội dung cốt truyện của mình mà còn phải xem các tuyến nhân vật của mình có bám sát theo cốt truyện và câu hỏi chính của câu chuyện và đảm bảo là chúng luôn tương trợ lẫn nhau.
Cuối cùng, đó là vấn đề với việc “không được viết ngầu.” Điều này không có nghĩa là bạn không bao giờ có thể có một nhân vật là một hipster hoặc một nhà thời trang (tuỳ theo thời điểm của câu chuyện).
Thay vào đó, nó dùng để đề cập đến những sai lầm của những trang truyện nhạt nhẽo về nhân vật trong một nỗ lực để đáp ứng sự mong đợi về một nhân vật thú vị. Nói cách khác, hãy viết như thế nào mà khán giả không chỉ thốt lên “Chà, anh ta thật ngầu” mà còn thật sự cảm thấy như vậy về nhân vật đó.
Những nhân vật trông ngầu là những người không có cảm giác thật nhất bởi vì họ là những bản in của định kiến hơn là những nhân vật được tạo ra để làm nhân vật chính.
Những phim hành động tầm thường hay có những vẫn đề này khi tạo ra một anh hùng có thể làm được tất cả, và sự thiếu hoàn hảo nhất của anh ta chính là sự hối tiếc khi không thể cứu hết tất cả mọi người mỗi khi anh ta đi làm nhiệm vụ.
Nhưng thể loại khuôn mẫu lãng mạng, vui tính của một nữ hoàng băng giá chỉ cần một người đàn ông có thể làm tan chảy trái tim của cô ấy cũng là một loại của một nhân vật “ngầu” không hay ho gì.
Ban cần phải cố gắng tạo ra nhiều nhân vật và nhiều tình huống mà sự “ngầu” ở đây được lột tả trong cả phần giải trí và cả về phần cảm xúc, có như vậy bộ phim mới trở nên chân thành và hấp dẫn hơn.