Yêu miêu truyện – The legend of cat demon (2017)
Phim này thật ra không có gì review cả, nội dung cũng tạm dạng trung bình khá, nên thôi bàn về mấy cái râu ria.
– Lịch sử của một nước có hoành tráng không đôi khi không phải do chính nó hoành tráng mà là do… giờ nó giàu. 20, 30 năm trước phim cổ trang Trung Quốc chỉ là những cảnh trí chật hẹp, đồ đạc bình thường, khung hình nho nhỏ. Nhưng theo đà phát triển của kinh tế nước nhà và nền điện ảnh thì cái gì cũng ra to bự cả. Cái dãy trường lang chạy dọc đường chính Trường An là siêu vô lý nhất nhưng vẫn hợp lý thôi vì nó giàu.
– Mình theo trường phái điện ảnh cứ làm quá lên cho nó đẹp nên mình thích kiểu này, cứ to cứ bự đi mặc kệ những đám hủ Nho tối ngày phải làm đúng. Đúng là ở kiến trúc, mái ngói, trang trí họa tiết, chứ còn diện tích số lượng thì cứ rầm rộ vào. Phim nghe đồn tiêu tốn hàng trăm triệu USD quả không uổng.
– Hồi Trần Khải Ca làm “Vô Cực”, nhiều người chửi ông đã bỏ phim nghệ thuật, mình thì giờ thấy đây là một đạo diễn tuyệt vời. 65 tuổi, khởi đầu bằng phim nghệ thuật, có những tác phẩm đoạt Cành Cọ Vàng như “Bá Vương Biệt Cơ”, nhưng muốn là làm phim thị trường liền, muốn là kỹ xảo 3D đồ rần rần hoành tráng liền. Đó là một điều không phải ai cũng làm được, chứng tỏ TQ có một nền điện ảnh luôn phát triển, những cây đa cây đề không bao giờ ngừng sáng tạo và thử sức.
– Cực Lạc Yến theo mình là cái dở nhất của phim. Coi xong rút ra kết luận là đây là Huyễn Thuật yến chứ Cực Lạc gì. Mình nghĩ độ hoành tráng không phải diễn tả bằng phép thuật, mà là bằng con người. Hàng ngàn người nhảy múa, di chuyển ra hình thù vẫn hoành tráng và kỳ vĩ hơn việc biến ra con chim con hạc. Như khai mạc Olympic đó là một kiểu Cực Lạc Yến rồi. Nhưng có vẻ Trần Khải Ca quá mệt với chỉ huy dàn người đông nên làm 3D múa may cho lẹ.
– Bài thơ “Thanh Bình Điệu” hay bị dịch sai thành ra ý không trọn vẹn, trong phim cũng vậy. Câu đầu bài là:
“Vân tưởng y thường hoa tưởng dung”
Dịch là “Xiêm áo tựa mây mặt tựa hoa”, tuy cũng tạm hợp lý nhưng không thấy cái hay của thơ Lý Bạch. Câu trên hiểu đúng là “Nhìn mây tưởng áo quần, nhìn hoa tưởng mặt người”. Nghĩa là con người không phải được đem so với thiên nhiên mà là ngược lại, tôn vẻ đẹp của Dương Quý Phi còn vượt lên cả thiên nhiên. Câu trên phải dịch đúng là: “Trông mấy tưởng áo, hoa tưởng người”.
– Cái chết Dương Quý Phi đương nhiên có nhiều truyền thuyết, vì đây là con người quá nỗi tiếng. Nhưng có vài điều phim phải đi sai một chút cho ra phim hay:
+ Dương Quý Phi tư thông với An Lộc Sơn, đó là cái mầm mống cho biến họa sau này, cũng là lý do quân Kim Ngô ép phải giết.
+ Vụ cởi giày của Lý Bạch làm Cao Lực Sĩ giận, đi gièm pha với Dương Quý Phi, và sau này chính vì lời ra tiếng vào của Qúy Phi mà Lý Bạch bị cắt chức quan.
+ Dương quý phi là người ngực to người có da có thịt, đương nhiên không phải cô lai Tây vu khống kia.
+ Dương quý phi có rất nhiều giai thoại về giữ vẻ đẹp, tắm trắng mịn da giữ ngực giữ mông các kiểu, có cả ghen tuông và nhu cầu cao nữa. Phim phải lượt hết cho ra vẻ thần thánh.
– An Lộc Sơn được miêu tả nặng 300 ký cao 2 mét mà phim còn lùn hơn ông vua chán nản. Nhìn như thằng chặt thịt heo.
Phim này tóm gọn lại vầy: Một mẹ đẹp vãi luôn thích người ta yêu mình, bất kể già trẻ.
Vương Hữu Danh