Không gia đình – Rémi, Nobody’s boy (2018)
Mặc dù Rémi, Nobody’s boy là bộ phim được chuyển thể từ tiểu thuyết Không gia đình – một tác phẩm văn học nổi tiếng của nước Pháp, tuy nhiên có một số bạn vẫn chưa tiếp cận và biết rõ nội dung tác phẩm nên vui lòng bỏ qua bài review này nếu bạn không muốn biết trước một số nội dung phim.
Mình không nhớ mình đã khóc mấy lần khi ngồi trong rạp đến phút cuối để xem hết bộ phim này.
– Lần đầu tiên là khi Rémi bị cha nuôi bán đi, hình ảnh cậu bé Rémi bé nhỏ đứng trước ngôi nhà thân yêu đã gắn bó với mình suốt một thời thơ ấu, nhìn thấy mẹ và cất tiếng gọi mẹ ơi nhưng đành bất lực chia ly trong nước mắt và tiếng gào thét đầy dằn xé của người mẹ.
– Lần thứ hai là khi Rémi đứng hát giữa cánh đồng, lời hát cất lên từ cả trái tim, từ lòng yêu thương, từ ký ức được lưu giữ, từ khao khát tìm lại cội nguồn của một cậu bé bị bỏ rơi lớn lên giữa miền đồng quê thanh bình của nước Pháp.
– Lần thứ ba là khi ông Vitalis ôm cậu bé Rémi đang ngất đi vì kiệt sức trên tay và trút hơi thở cuối cùng, ông đã dùng chút hơi ấm cuối cùng còn sót lại để sưởi ấm cho Rémi bé nhỏ trong cơn bão tuyết, Rémi bé nhỏ nằm cuộn tròn trong lòng Vatalis mơ về những điều tốt đẹp mà đâu biết người mà cậu yêu quý nhất đã không còn ở bên để chở che cho cậu nữa.
Vitalis là người đã cưu mang Rémi khi cậu bị gia đình nhận nuôi rời bỏ, là người đã nghe thấy bài hát ru khi Rémi ôm cô bò sữa Brownie và hát, là người đã dành tất cả tâm huyết để giúp Rémi tìm thấy thiên bẩm của mình, dạy cậu học chữ, dạy cậu hát, là người đã đưa Rémi đi bên mình trong những hành trình rong ruổi khắp thế gian, cho dù có bao nhiêu gian khổ vẫn luôn bảo vệ và che chở cho Rémi, Vitalis là ngưòi tìm ra gia đình cho Rémi, cũng là người giúp cậu tìm ra lẽ sống của đời mình.
Nói về Vitalis, ông là nghệ sĩ violon lừng danh từng được cả thế giới ca tụng, trái tim và tâm hồn ông được lắp đầy bởi âm nhạc nhưng sự dằn vặt vì cái chết của vợ và con trai đã khiến ông thề không bao giờ chạm vào cây vĩ cầm thêm một lần nào nữa. Tự trách mình vì sự vô tâm trong phút chốc đã khiến ông mất đi tất cả, ông đoạn tuyệt với cuộc sống hào nhoáng và chọn cho mình một cuộc đời vô danh của người nghệ sĩ lang thang du mục. Ngay cả lúc cận kề cái chết ông vẫn không chịu tiết lộ thân phận thật sự của mình, nhưng chỉ vì để cứu lấy một sinh linh bé đang trong cơn hấp hối mà ông đã phá bỏ lời thề, lần cuối cùng Vitalis ôm cây vĩ cầm là khi ông mang trong mình căn bệnh ho lao quái ác, dùng tiếng đàn để đổi lấy những đồng bạc lẻ, hy vọng cứu sống quý ngài Tốt bụng nhưng đã quá muộn…
Thứ làm mình ám ảnh nhất trong bộ phim chính là bài hát ru, mà khi chỉ cần nghe Rémi cất lên tiếng hát tự do tự tại giữa cánh đồng là mình đã khóc. Bài hát ru đã theo Rémi suốt thời thơ ấu, bài hát đã khắc ghi trong tim cho dù có bị chia lìa khi em chỉ là một đứa trẻ còn nằm trong nôi, và Rémi đã hát bằng tất cả những cung bậc cảm xúc của cuộc đời mình, những giai điệu tha thiết cất lên có cả tình yêu mãnh liệt lẫn sự buồn đau, có cả những nỗi thống khổ mà em đã trải qua xen lẫn niềm hy vọng, có sự mất mát nhưng vẫn không thôi kiếm tìm tình mẫu tử thiêng liêng và bất diệt.
Khoảnh khắc khó quên nhất là hình ảnh ông Viatis đứng liêu xiêu bên bếp lửa, run run đàn vĩ cầm giữa căn phòng tăm tối trong sự tán thưởng câm lặng của mọi người. Điều cảm thấy căm phẫn nhất là khi ông Vitalis cùng chú chó Capi bị thế lực cường quyền hà khắc của xã hội chà đạp, bị bắt giam và đánh đập. Điều nhói đau nhất là khi ông bị nhốt chung buồng giam với những người bị ho lao, sau đó những cơn ho quái ác cứ thế kéo đến hành hạ thể xác và lấy đi hơi thở cuối cùng của người nghệ sĩ bậc thầy với trái tim nhân hậu nhưng cuộc đời lại đầy những đau thương.
Nhân vật phụ yêu thích nhất được trao cho chú chó thông minh và dũng cảm Capi. Xem xong bộ phim làm mình chợt có suy nghĩ sau này nếu có điều kiện nhất định sẽ nuôi một chú chó. Capi là người bạn đồng hành đã đến bên an ủi Rémi những ngày đầu tiên khi cậu cảm thấy cô đơn hay buồn tủi vì bị rời bỏ, Capi là nhân vật chủ chốt của gánh hát rong đem sự thông minh của mình để làm trò mua vui đổi lấy tiếng cười cho mọi người, Capi đã cõng quý ngài Tốt bụng chạy trốn khi bị đám Cảnh sát vô lương tâm vây bắt, Capi đã liều mình đấu tranh với đàn chó sói khi Rémi và ông Vatalis bị lạc trong rừng tối, và khi cảm nhận ông chủ Vatalis của mình sắp chết Capi đã chạy đi trong cơn bão tuyết để tìm người cầu cứu, đó cũng là duyên cớ giúp Rémi gặp lại mẹ ruột của mình. Khoảnh khắc ông Vatalis cuối cùng cũng rời bỏ Rémi thì bên cạnh cậu chỉ còn lại Capi, khi Rémi mở mắt ra sau tất cả những thăng trầm thì điều cậu nhìn thấy đầu tiên là người bạn thân thiết Capi đang mừng rỡ quấn lấy cậu bên giường bệnh.
Do thời lượng bị hạn chế nên mạch phim chuyển rất nhanh từ khi ông Vatalis chết và Rémi tìm thấy gia đình thật sự của mình. Có vài ý kiến cho rằng nội dung phim chưa bám sát nguyên bản là tiểu thuyết gốc nhưng với cá nhân mình đây vẫn là một trong những phim hay nhất mà mình từng xem. Đoạn kết diễn ra khá nhanh và tóm tắt khiến mình cảm thấy có chút tiếc nuối do cảm xúc trước đó đã bị đẩy lên cao trào, kết thúc ngắn gọn và mang tính trừu tượng nên sẽ hơi khó hiểu một chút đối với đối tượng khán giả là trẻ em. Phim được chuyển thể và lấy cảm hứng từ tác phẩm văn học đã quá nổi tiếng nên nội dung sâu sắc và giàu tính nhân văn, tạo hình nhân vật hoàn hảo, bối cảnh đẹp, mạch phim trôi chảy, cảm xúc dàn trải đều đặn đến mức mình có cảm tưởng xuyên suốt bộ phim không có lấy một chi tiết thừa, một bộ phim mang tính chất truyền cảm hứng và rất đáng xem.
Cảm giác sau khi xem xong bộ phim là mơ ước sau này sẽ có một ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên giống như miền đồng quê thanh bình của nước Pháp, ở đó mình sẽ sống một cuộc sống giản đơn và bình dị, tự do tự tại, vô ưu vô lo, bỏ lại mọi nỗi lo toan được mất đằng sau cánh cửa. Buổi sáng đi dạo, nằm trên thảm cỏ nghe nhạc, uống trà đọc sách, buổi chiều chăm sóc cho vườn cây bé nhỏ của riêng mình, ngồi hóng gió, ngắm hoàng hôn, buổi tối ngồi bên bếp lửa viết sách, đan len hay có lúc nằm trên mái nhà chuyện trò cùng những vì sao… Cuộc sống luôn là một phép màu, cho dẫu đau thương nhưng chỉ cần bạn có đủ niềm tin và không bao giờ ngừng cố gắng để hướng đến những điều tốt đẹp, ước mơ cho dẫu xa vời nhưng sẽ có lúc trở thành hiện thực khi bạn không bao giờ từ bỏ những ước vọng và khát khao.