[001] Lê Dương | One Punch Man – Một Người Bạn
Trước khi biết đến “One Punch Man“. Tôi là Fan của những bộ truyện như Doremon, Conan, Dragon Ball,… Chúng gắn bó với tôi từ hồi còn chưa lên nổi lớp 2. Ấy vậy mà một lần gặp gỡ anh chàng Saitama đã vô tình làm tôi “Yêu” cậu “siêu nhân” này.
Tôi biết đến “One Punch Man” một cách vô tình. Đó là một ngày như thường lệ. Tôi trực chờ ở quán NET gần nhà đợi có thằng nào đó “vướng bận chuyện gia đình” đứng dậy nhường ghế. Vô tình thấy một người đang đọc một tập manga. Tôi chỉ kịp nhớ nhân vật có cái đầu trọc, cùng đôi mắt tôi gọi là… như tranh vẽ hoạt hình dành cho con nít. Tôi bật cười và hỏi tên, cậu bạn đang đọc nói hắn ta là “Thánh Phồng Tôm”. Tôi ơ ơ một hồi… Nghĩ đủ kiểu… Thằng này ăn bánh phồng tôm à… Hay vì đầu hắn như cái bánh nhỉ… Hay vì hắn ngờ ngạo… Nhưng không. Đó là vì, hắn quá mạnh. Thật sự quá mạnh.
Cái ấn tượng ban đầu về Saitama của tôi đơn giản chỉ là ngoại hình “buồn cười”. Tôi bắt đầu tìm kiếm trên Google với cái tên – bánh phồng tôm, à không. “Thánh phồng tôm”. Sau đó là… Để đấy. Sau đó khoảng thời gian 2 năm. Tôi được biết OPM đã ra hết anime. Đó là vào năm lớp 12. Tôi nghe tụi trong lớp bàn tán khá nhiều về OPM. Lúc đó tôi đang rất cuồng One Piece nên mảy may không quan tâm. Cho đến khi chúng rủ tôi nhập hội. Và tôi không muốn thua kém ai về khoản “chuyên môn” sự hiểu biết về các anime thịnh hành. (ngày đó ham coi hơn ham học cơ) . Đó là lúc tôi trổ tài chém gió bằng tất cả những gì tôi tận… tai nghe được của những đứa bạn… Nhiêu đó là chưa đủ. Tôi vẫn chưa bị thuyết phục bởi OPM. Đơn giản vì… nhân vật chính xấu quá.
Rồi một ngày đẹp trời quán NET chẳng có ai. Tôi mày mò các bộ anime được xem nhiều, và đó chính là cơ duyên khiến tôi hoàn toàn bị OPM “đốn” ngã. Thật sự là tôi bị lôi cuốn.
Cũng kể từ đó. Không biết tôi xem đi xem lại bao nhiêu lần cảnh Saitama chiến đấu. Không biết 12 tập anime đã bị tôi xào nấu đến mức nào. Nếu giữa đêm không ngủ được, tôi nhớ đến Saitama. Chơi game thua, tôi nhớ đến Saitama. Kết quả học tụt dốc, tôi lao đến với Saitama. Với tôi, Saitama không đơn thuần là thần tượng, cậu ta như 1 người thầy, người bạn, một người có suy nghĩ sâu sắc , tâm hồn cao thượng trong một vẻ ngoài ngờ nghệch.
Tôi chẳng dám phản đối nếu có ai nói đôi lúc Saitama thật sự “ngầu nứt vách”. Anh chàng này có những biểu hiện khuôn mặt chẳng giống ai. Chẳng như ai, anh là một “thực thể” khác biệt hoàn toàn với những người xung quanh.
Tôi thậm chí tham gia các Fanpage trên facebook để tìm hiểu thêm về anh chàng này. Tôi xem mọi trận chiến của anh ta không dưới 10 lần. Tôi muốn anh ta bất bại, mà sự thật là vậy mà. Tôi không tham gia tranh luận với bất kì ai về anh ta cả. Dù người đó nói đúng hay sai, giống hay không giống với suy nghĩ của tôi. Vì với tôi. Saitama là Saitama. Ai nghĩ khác đi tôi không quan tâm. Tôi chỉ biết rằng tôi luôn luôn đứng về phía “người anh hùng” này.
Quãng đời của Saitama đầy chông gai trước khi nó trở nên “nhạt nhẽo” (vì cậu quá mạnh). Tôi ngưỡng mộ cách cậu ta quyết tâm thay đổi , cái vẻ bất cần đời khi thất nghiệp, sự cố gắng không ngừng nghỉ, không mệt mỏi. Tôi từng bắt chước anh ta “tập luyện” nhưng đành bỏ cuộc vì… Chịu không nổi. Với tôi Saitama là một hiện tượng. Khi đã quá quen cảnh nghiền ngẫm đi đi lại lại cảnh đánh nhau của anh ta. Tôi chợt nghĩ, bằng cách nào mà Saitama chiếm trọn tình cảm của tôi khi mà trước đó không lâu tôi chỉ biết đến One Piece, Conan,… thậm chí còn cố gắng tìm hiểu lí do để có thể tạo nên một câu chuyện hấp dẫn như OPM. Nhưng điều đó là bất khả thi, tôi từ bỏ và trở nên gắn bó với Saitama hơn nữa. Thời gian rảnh rỗi thay vì nghĩ tới người yêu (mà làm gì có người yêu để nghĩ ) thì tôi lại tưởng tượng xem liệu rằng sắp tới liệu rằng anh ta sẽ gặp ai. Hắn sẽ chịu được bao nhiêu… Giây.
Tạm gác lại chuyện sức mạnh của Saitama. Điều tôi muốn nói nhất vẫn là tình cảm của tôi dành cho anh ta. Một sự ngưỡng mộ cùng yêu mến hết sức. Tôi chẳng dám tưởng tượng ngày nào đó câu truyện này kết thúc đâu. Vì khi đó tôi sẽ chẳng còn nghe vang cái tên “Áo Choàng Hói”, chẳng còn những chiến công lẫy lừng, chẳng còn sự nhiệt huyết đáng mến. Chẳng còn thấy cái đầu trọc ngầu phải biết. Nếu phải chọn cách kết thúc cho Saitama. Tôi sẽ chọn cách không bao giờ kết thúc, tôi không muốn từ bỏ một thói quen hằng ngày của mình. Một bữa sáng với cái điện thoại trên tay, lướt điên cuồng tin tức về bộ truyện. Xem đi xem lại những thước film đã cũ. Nhưng với tôi chẳng bao giờ nó là cũ. Lần nào xem lại cũng có cảm xúc như lúc ban đầu. Từ bỏ một thói quen cần thời gian nhiều lắm. Từ bỏ một người mình yêu mến như chính cuộc sống còn khó hơn. Sẽ dễ dàng hơn nếu ai đó nói tôi bỏ một tựa game hay thay vì bỏ theo dõi bước chân anh hùng của Saitama. Dù là bận rộn hay rảnh rỗi. Tôi biết tôi còn có Saitama, còn có Genos, có King, có nhiều nhiều nhân vật bầu bạn. Có các bạn fan chung trên khắp mọi nơi. Tôi thấy thật tuyệt vời. Và không cần một Valentine có người yêu hay socola . Chỉ cần một cái tên One Punch Man là đủ.
2 Comments
Anh có chấp nhận saitama và tatsumaki là một cặp không vì mấy bữa nay em thấy nhiều ảnh hai người là cặp đôi nên mới hỏi anh
Haha, nếu tác giả cho thế thì tốt quá, mình ủng hộ :))