
Parasite – Ký Sinh trùng (2019) | Lyly Nguyễn
IMDb 8.6
Rotten tomatoes 98%
Parasite xoay quanh 2 gia đình đại diện cho 2 thái cực đối lập của xã hội Hàn Quốc: gia đình giám đốc Park thuộc tầng lớp thượng lưu giàu có và gia đình của Ki-woo thuộc tầng lớp lao động nghèo (thật ra là còn hơn thế cơ – thất nghiệp) sinh sống tại tầng hầm chật chội ẩm thấp của 1 căn nhà nhỏ ở xóm ổ chuột. Ki-woo được người bạn thân giới thiệu và nhờ dạy thay cho con gái giám đốc Park trong thời gian đi du học, Ki-woo phải nói dối và giả dạng sinh viên xuất sắc của trường Đại học nổi tiếng. Mọi chuyện bắt đầu từ đây, khi lừa dối này dẫn đến lừa dối khác.
Được biên kịch và đạo diễn bởi Bong Joon-Ho, nên dù đề tài “khắc hoạ sự phân hóa giàu nghèo giữa các tầng lớp trong xã hội” không hề mới, nhưng Parasite vẫn rất mới lạ và phá cách trong cách kể và định hướng câu chuyện. Thuộc thể loại hài kịch đen châm biếm tinh tế & sâu sắc với phong cách sử dụng nhiều ẩn dụ bí ẩn xen lẫn chút kịch tính kinh dị, Parasite khơi gợi tò mò và hiếu kỳ của người xem xuyên suốt phim. Có 1 số đoạn mình bị cuốn theo nhịp phim, cảm thấy run rẩy và lo sợ như thể hoá thân thành nhân vật.
Nửa đầu, phim khá trong sáng, nhẹ nhàng, hài hước. Nửa sau, phim bắt đầu chuyển biến đen tối dần và nặng nề hơn.
[SPOIL ALERT]
(Ly cố gắng hạn chế spoil nhất có thể vì phim cũng mới được công chiếu thôi)
Parasite có nghĩa là ký sinh trùng. Khi xã hội phân hoá giai cấp thì sự bình đẳng không còn, quan hệ cộng sinh chuyển hoá thành quan hệ ký sinh, người nghèo sống nương dựa vào kẻ giàu giống như loài ve chó sống bám, bòn rút và hút máu từ từ. Ông bố Kim Ki Teak chuyển từ tầng hầm xóm ổ chuột sang tầm hầm biệt thự, dù sự thay đổi về nơi chốn nhưng về bản chất sống bám không khác nhau mấy. Parasite đọc hơi giống “paradise” – thiên đường. Cuộc sống gia đình Park không khác gì thiên đường với gia đình Kim Ki. Có điều ở trong chăn mới biết chăn có rận.
Phim hay ở chỗ không mang tính phán xét, không hướng người xem ngã về phía nào hơn, lúc thì nghiêng bên đây 1 chút sau đó lại nghiêng về phía ngược lại, cứ thế đan xen. Như thể không có thiện ác phân minh, không có kẻ thắng người thua, không có ai tốt ai xấu. Nghèo không phải cái tội, nhưng lừa gạt là tội, có điều lừa gạt để giúp đỡ gia đình, để thoát khỏi cái nghèo khổ đến cùng cực, hướng đến mục đích tốt thì có gì đáng trách?! Giàu có, không ngược đãi, bóc lột sức lao động và không tiếc tiền trả công cho người làm công ăn lương là tốt, nhưng lại sẵn sàng đuổi việc người theo mình nhiều năm mà không giúp đỡ hoặc tìm hiểu kĩ. Điều đó thể hiện sự ích kỷ chỉ biết quan tâm bản thân và gia đình mình của người giàu và có những suy nghĩ hành động kì thị, chia rẽ người nghèo gây ức chế người xem. Ví dụ như Mr. Park kì thị mùi cơ thể người nghèo, đỉnh điểm đoạn cuối phim (tò mò thì đi xem nhé). Và người giàu chưa chắc gì tốt đẹp như những gì họ show ra, vợ chồng Mr. Park cũng có những phần tính cách hơi bệnh hoạn, Yeon-kyo bình thường là một phu nhân nhà giàu lịch thiệp nhưng lại gác chân lên gối tựa đầu của ghế trước trong khi tài xế đang lái xe. Giống như bà Chung Sook nói 1 câu khá ám ảnh: “Họ tốt vì giàu. Tôi giàu thì tôi cũng sẽ tốt như họ, tiền có thể xóa tan đi mọi nếp nhăn”.
Còn nhiều thứ muốn nói thêm nữa lắm, chẳng hạn như phân tích diễn biến tâm lý từng nhân vật và chuyển biến mang tính đột phá về sau, nhưng tránh spoil nhiều và bài review quá dài mình tạm không đề cập nữa, ai xem xong nếu thích thì cùng thảo luận cho vui nhé.
Tôi xem xong cũng chẳng bênh vực ai, cũng chẳng tội nghiệp ai. Kết cục họ nhận được là do họ tự gây ra, cho dù kết quả đó có hơi tàn nhẫn với cả đôi bên. Nhưng đó là hiện thực, hiện thực thì tàn khốc chẳng chừa một ai. Chỉ cảm thấy mông lung hồi lâu và tự ái ngại sâu sắc về xã hội ngày càng phân chia giai cấp dựa theo đồng tiền và vị thế. Càng mông lung hơn khi Parasite được đạo diễn cố tình vạch ra ranh giới mà người nghèo dù có cố gắng cách mấy dường như cũng không thể nào vượt qua được, kẻ giàu thì càng giàu. Con trẻ được sinh ra ở một gia đình giàu có là phước phần từ kiếp trước. Chính vì góc nhìn trung lập khiến người xem suy nghĩ sâu sắc về thế giới hiện thực, nơi mà chính cách xã hội vận hành làm tha hoá và thay đổi con người, chính nó thúc đẩy hành vi chứ không phải từ bản chất con người.
Tiết tấu phim khá nhanh, nhưng nhịp điệu rõ ràng và ổn định. Có plot twist nhưng vẫn kiểm soát diễn biến câu chuyện mượt mà. Có nhiều chi tiết nhỏ nếu để ý kĩ sẽ thấy thêm được nhiều điều mà vị đạo diễn người Hàn cài cắm thêm vào (vd như bồn cầu, nước, tảng đá, cánh cửa, ánh đèn…). Phần hình ảnh, bối cảnh và ánh sáng của phim cũng xuất sắc, góp phần lớn trong việc thể hiện sự đối lập giàu nghèo. Hãy xem để cảm nhận rõ sự phân chia qua những thước phim chỉnh chu. Diễn xuất xuất sắc, nhập vai tốt, ai cũng có vai trò riêng, nâng đỡ nhau. Nhưng đáng khen nhất chính là diễn viên gạo cội Song Kang Ho (Kim Ki Taek).
Tuy nhiên, mình vẫn có một chút tiếc nuối, không hiểu sao cảm thấy phim cần phải ám ảnh và đen tối hơn xíu nữa. Tại thấy chưa đã hết mức, không biết có phải do phim ra rạp có bị cắt mất phần nào không, hay do gu mình hơi nặng đô. Ngoài ra, phần âm thanh dừng ở mức ổn chứ không gây được ấn tượng.
Dù sao cũng vỗ tay cho chiến thắng xứng đáng của Parasite, chính thức là phim Hàn đầu tiên nhận giải thưởng danh giá Cành cọ vàng tại liên hoan phim Cannes 2019.
Và highly recommend, nhất là tín đồ drama/thriller/social psychology movies như mình.
Điểm: 9/10