Đường Sư Tử
Tài dậy thật sớm, khi đất trời còn mờ hơi ẩm và sương long lanh còn đọng trên tán lá. Hôm qua, anh nhớ đến mẹ và không muốn những cảm xúc ấy bị vùi lấp trong sự ồn ào, tấp nập của thành phố. Anh đã quyết định và không thay đổi: Dù có chuyện gì đi chăng nữa cũng phải về thăm quê, thăm mẹ.
Ăn sáng xong, Tài bắt tay vào thu xếp đồ đạc. Bàn tay Tài thoăn thoắt như cảm xúc trong lòng đang sôi lên vì háo hức. Tất nhiên, anh luôn bị làm phiền bởi tiếng chuông điện thoại cứ chốc chốc lại réo lên cắt ngang dòng cảm xúc quý giá của anh. Anh nhấc máy và từ chối tất cả cuộc hẹn kèm theo lời xin lỗi. Sau cùng, anh lấy pin ra. Vậy là anh đã thất tín! Biết làm sao được? Công việc và những cuộc hẹn trong nay mai lại có, nhưng tình cảm gia đình không thể bị lãng quên, cũng giống như chiếc ly thủy tinh không thể bị đánh rơi. Nghĩ vậy Tài tiếp tục gói ghém quần áo thật nhanh.
Đến trưa, vẫn chẳng thấy mặt trời đâu cả, cây lá ướt đẫm nước mưa, trời đất một màu u ám buồn khôn tả. Mọi việc xong xuôi hết, Tài tạm đưa lại chìa khóa phòng trọ cho chủ nhà. Sau đó, anh đi xe ôm tới bến xe khách. Ăn vội suất cơm, mua một chiếc vé, Đức Tài leo lên xe. Chuyến xe khách tuyến thành phố Hồ Chí Minh đi Hà Nội bắt đầu khởi hành. Xe lăn bánh đưa anh thoát khỏi cảnh phồn hoa đô thị, tiếp tục xuôi theo những con đường phù sa màu mỡ.
Tài nhớ về Hà Nội. Hơn mấy năm ròng phiêu bạt nơi đất khách, giờ này chắc Hà Nội đã thay đổi nhiều và mẹ anh có lẽ cũng già hơn. Tài còn nhớ như in ngày mẹ tiễn anh đi xa. Hôm ấy vào buổi chiều khi nắng nhạt buông lơi. Nước mắt mẹ rơi thấm gầy hai vai áo. Tàu lăn bánh trên đường ray vội vã, ánh nắng chiều man mác lăn theo…
Xe bỗng nghiêng mạnh, đường có chút gập ghềnh. Anh nhìn qua ô cửa, từ chiều qua đến giờ bầu trời vẫn âm u và xám xịt. Mây cuộn lên như sóng, không gian trở nên mờ mờ. Đến tối thì trời đổ một cơn mưa thật lớn. Tiếng gió ào ào rít lên từng đợt, cây cối nghiêng ngả như muốn bật cả gốc mà bay theo gió. Thời tiết cứ như thế suốt mấy ngày sau nữa. Xe vẫn bền bỉ chịu đựng gió mưa, tiếp tục hành trình về với cội nguồn.
Cứ như vậy, chẳng bao lâu sau xe về đến Hà Nội
Trời mây Hà Nội một màu trắng xám. Đang vào mùa mưa của cả nước, tiết trời se lạnh, không gian ẩm ướt. Từ bến xe về đến nhà là quãng đường khá xa nhưng Tài không muốn đi xe ôm. Anh muốn một mình dảo bước, thong thả ngắm nhìn cảnh vật chung quanh để tìm lại những kỉ niệm xưa cũ. Quê hương không thay đổi nhiều. Hà Nội vẫn dáng vẻ trang nghiêm cổ kính. Mùi hương hoa sữa thơm lừng theo hơi ẩm lan ra khắp phố, thật đậm đà như cà phê của Hà Nội. Từ trên các cành cây cao bao đời vất vả cùng sương gió, những giọt nước lăn lăn chảy xuống, vương trên vai áo người đi đường. Cây lá dường như đang thấm mệt. Đường phố cũng ồn ào, náo nhiệt như thành phố Bác. Nhưng sao Tài vẫn cảm thấy lòng mình thật bình yên, nhẹ nhõm. Mặc dù bao công việc trên thành phố đành bỏ lỡ, nhưng Tài hiểu: Trở về là một quyết định đúng đắn. Bước chân Tài mỗi lúc một thêm thoăn thoắt.
Về đến nhà, dừng chân đứng trước cánh cổng, Tài nhìn bao quát khu vườn xanh mướt. Sân nhà im lắng quá! Mẹ và em gái đâu nhỉ? Tài khẽ mở cổng bước vào. Đi dọc lối đi hai bên cành lá rủ xuống, Tài nghe lòng mình hồi hộp, nâng nâng khó tả. Mảnh sân này đây, ngày ấy đối với anh sao rộng lớn là vậy. Anh vẫn thường chạy nhảy cùng bọn trẻ con hàng xóm thuở ấu thơ. Thế mà bây giờ nó trở nên thật nhỏ bé. Anh đã lớn hơn rồi. Thời gian trôi nhanh quá, nó sẽ xóa nhòa đi mọi kí ức và làm phai nhạt những kỉ niệm. Có phải tại thời gian hay chính chúng ta vô tình quên đi tất cả. May mắn thay, ngày hôm nay Đức Tài đã kịp trở về tìm cho mình những khoảnh khắc thiêng liêng nhất.
Anh bước lên thềm nhà và gọi to.
– Mẹ ơi! Con đã về!
Bốn bề vẫn im lặng như không người ở. Bầu trời mây đen kéo đến trở nên tối sầm, ánh chớp lóe lên từng hồi. Chuyện gì đang xảy ra! Anh đặt chiếc ba lô xuống rồi lao như một con sóc về phía các phòng. Phòng khách, phòng ngủ rồi cả nhà kho. Không một bóng người, không một tiếng thở. Gió bắt đầu rít lên ở ngoài vườn, cấy cối ngả nghiêng.
– Mẹ ơi! Mẹ…
—o0o—
Tiếng gió ngoài vườn mỗi lúc một rít lên, mây đen ùn ùn kéo đến. Tài lau mồ hôi trên trán, bàng hoàng đứng lại. Tài thấy sợ và lo lắng không yên.
Ngoài cổng có tiếng xe máy nổ. Cổng mở ra và một cô gái vội vã dẫn xe vào. Tài gọi to:
– Hoa!
Cô gái ngẩng đầu lên, không khỏi bất ngờ vui sướng:
– A, anh Tài, anh đã về đấy ư!
Đức Tài hồi hộp:
– Mẹ đâu rồi em? Sao nhà cửa vắng vẻ thế này…
Mắt Hoa bỗng đỏ hoe và môi run run.
– Có chuyện gì thế? – Tài hốt hoảng lắc mạnh đôi vai em.
Trong tiếng nấc, Hoa nói những từ nghe thật chẳng rõ:
– Mẹ đang… ở trong bệnh viện.
“Ầm” Tiếng sấm nổ vang trời. Gió thổi làm lớp bụi lá trên sân xoay xoay bay lên cay xè đôi mắt. Đức Tài lắp bắp không tin vào những gì anh chỉ thoáng nghe. Quá đột ngột chăng? Tài nhảy bổ lên xe và hét lên như sấm.
– Đến bệnh viện… đưa anh đến bệnh viện mau!
Người em sợ hãi, nước mắt giàn giụa vội vã leo lên xe.
Cơn mưa ào đổ xuống. Trời đất tối đen, mới ba giờ chiều mà cả Hà Nội mọi nhà đều mở đèn điện sáng trưng. Mưa, mặc mưa, Tài vẫn phóng xe trên đường tràn nước. Nước mưa vỗ vào mặt thật rát, Tài cũng chẳng thèm quan tâm. Hai anh em đến tới bệnh viện thì người đã ướt sũng.
– Giờ mẹ sao rồi? Sao em không gọi điện báo cho anh?
Nước mắt hòa với nước mưa.
– Anh Tài, là phòng này! – Hoa nói khi chạy dọc qua hành lang.
Hai anh em mở cửa bước vào. Người mẹ đang nằm trên giường với ống thở oxy, bên cạnh là máy đo nhịp tim, phía trên là một mớ những dây chằng chịt. Một bác sĩ đứng cạnh giường đang tiêm thuốc vào cánh tay của bệnh nhân. Hai anh em kính cẩn cúi đầu chào bác sĩ. Bác sĩ chỉ khẽ gật đầu. Xong việc ông bước ra ngoài, không quên quay lại dặn dò hai anh em :
– Khi nào bà ấy tỉnh nhớ gọi cho tôi ngay!
Tài vội chạy đến bên mẹ. Bàn tay mẹ lạnh ngắt. Nhưng dù vậy Tài vẫn cảm nhận được sự ấm áp lạ kì khi áp bàn tay mẹ lên má.
– Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? – Tài hỏi.
Hoa sụt sùi, kể:
– Cách đây mấy hôm mẹ thường kêu nhức đầu, em mua thuốc cho mẹ uống mà chẳng đỡ. Đến sáng nay khi đang đi chợ thì mẹ ngất lịm đi, mọi người đưa mẹ về nhà và gọi điện báo cho em. Em đang ở trường vội vã về nhà. Mọi người lúc ấy đã xoa dầu cho mẹ, mà mẹ vẫn không tỉnh. Em liền gọi xe cấp cứu đưa mẹ đến bệnh viện.
Hoa khóc òa lên.
– Em chợt nhớ lại hai năm trước, hôm ấy mẹ đang giặt quần áo. Lúc đứng lên do sàn nhà trơn, mẹ bị trượt chân ngã, đầu va vào sàn bằng đá… Lúc ấy mẹ không cảm thấy gì cả, cũng không bị chảy máu. Vậy mà hôm nay bác sĩ đã khám và báo cho em biết… Mẹ bị tụ máu não… vết thương đã… hai năm rồi và giờ mẹ đang trong tình trạng nguy kịch…
Hoa ngừng lại gạt nước mắt rồi nói tiếp:
– Em có gọi điện tới phòng trọ của anh nhưng không ai nghe máy, gọi đến số của anh thì không liên lạc được, gọi cho bác chủ phòng thì được bác ấy cho biết anh đã về quê được một tuần rồi. Vừa rồi đã có bác sĩ coi sóc mẹ nên em ghé qua nhà xem thế nào… may là anh đã về.
Hoa lại bật khóc to hơn nữa. Tài chỉ còn biết im lặng.
Hôm sau, bác sĩ gọi Đức Tài vào phòng. Ông đưa cho Tài xem phim chụp vết thương ở đầu người mẹ.
– Cậu thấy không, chỗ máu tụ đè lên các dây thần kinh trong não, khiến bệnh nhân hôn mê. Nếu không hút chỗ máu đọng này ra sớm nhất có thể, nó sẽ tràn ra ngoài và… thật khó nói.
– Thưa bác sĩ, vậy sao không tiến hành ngay đi ạ. Chi phí bao nhiêu, anh em cháu cũng cố gắng chi trả được mà!
– Vấn đề không phải là như vậy, mà công nghệ ở các bệnh viện nước ta còn kém, máy móc chưa đủ hiện đại để tiến hành một ca phẫu thuật như thế này. Đối với chúng tôi, thật là quá sức.
Tài nhìn tấm phim chụp mà lòng quặn thắt. Nghe bác sĩ nói, mọi thứ dường như đổ sụp trước mắt Tài. Tài nói trong tuyệt vọng:
– Thực sự không thể cứu chữa sao bác sĩ?
– Chúng tôi đang thu xếp để chuyển bệnh nhân vào thành phố Hồ Chí Minh. Hôm qua tôi đã gửi hồ sơ bệnh án cho các bệnh viện trong đó, và thật may mắn là họ đã chấp nhận ca này với lời hứa không mấy khả quan. Nhưng dù sao chúng ta cũng còn chút hy vọng.
Nhưng mọi chuyện tiến triển không tốt đẹp như mong đợi của mọi người. Mẹ của Đức Tài được chuyển vào thành phố Bác ngay chiều hôm ấy. Nhưng hôm sau, khi xem kĩ lại vết thương, các bác sĩ đành thông báo tin buồn đến anh em Tài. Sau cùng ông nói:
– Chúng tôi sẽ cố gắng kéo dài thời gian này, biết đâu sẽ có cách cứu chữa. Người nhà bệnh nhân hãy yên tâm.
– Kéo dài… là bao lâu… bác sĩ? – Tài hỏi trong nỗi đau tột cùng.
Bác sĩ đặt tay lên vai anh:
– Không thể nói trước được, có lẽ là… năm ngày.
Tài ngã người xuống ghế, hai tay ôm đầu.
– Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. – Bác sĩ nói và cảm thấy thật có lỗi khi nói ra sự thật. Nhưng ông còn biết làm gì hơn, tốt hơn hết là nói để người nhà bệnh nhân chuẩn bị tinh thần.
Tài quay về phòng của mẹ. Hoa đang ngồi bên cạnh mẹ.
– Anh Tài, bác sĩ nói sao?
Tài lắc đầu.
– Mẹ chưa tỉnh hả?
– Vâng.
Tài ngồi xuống bên mẹ, bần thần ngắm nhìn khuôn mặt của mẹ. Khuôn mặt với những nếp nhăn, những đốm tàn nhang như khắc ghi những tháng ngày thân cò lặn lội bờ ao, vất vả nuôi đàn con khôn lớn. Tóc mẹ đã điểm bạc, màu của sương của gió. Tài thấy thương yêu mẹ như chưa bao giờ. Anh cúi xuống ôm mẹ thật chặt, nước mắt rơi, lăn đều trên hai gò má. Cảm giác thuở ấu thơ được mẹ nuôi dưỡng bế bồng chợt ùa về khiến lòng anh tan nát. Lần đầu tiên Tài được ngắm nhìn khuôn mặt của mẹ gần đến thế. Em gái Tài im lặng không nói, từ từ tiến đến gần và dang tay ôm lấy anh, môi bật lên thành tiếng.
Trời mây nhuốm màu tê tái. Gió thổi ào ào, cấy cối ngả nghiêng.
Buổi tối, Hoa đang ngồi cạnh mẹ, đầu gật gù nửa mơ nửa tỉnh. Chợt một tiếng gọi yếu ớt khẽ vang lên, đủ để Hoa tỉnh giấc. Hoa mở mắt, cuống cuồng hét toáng lên:
– A, mẹ, mẹ tỉnh rồi! Bác sĩ, bác sĩ ơi!…
Cô chạy ào ra khỏi phòng. Một bác sĩ trực gần đó vội chạy lại. Hoa dáo dác nhìn quanh tìm anh trai, nhưng không thấy. Vậy là thế nào? Mẹ tỉnh rồi Tài lại đi đâu? Hoa chạy vào xem bác sĩ chuẩn bệnh. Ở trên chiếc bàn cạnh giường có một mảnh giấy đặt lên một tờ báo. Hoa cầm lên xem, tờ giấy vỏn vẹn có mấy chữ ghi vội vàng: “Anh phải đi ngay kẻo không kịp nữa, đọc báo em sẽ rõ! – Anh trai”. Trong báo có gì? Hoa mở ra, ngay trên trang nhất in một dòng thật lớn:
“ÔNG GIÀ DẮK LẮK DÙNG MIỆNG CHỮA BỆNH”
Phía dưới là mấy dòng tóm tắt thông tin:
“Một ông già bí ẩn ở Dắk Lắk nhiều năm nay chữa bệnh bằng miệng. Chỉ cần dùng miệng thổi vào vết thương của bệnh nhân, ông có thể làm mất một khối u, hay máu tụ trong não mà không để lại dấu vết gì!…”
Đôi mắt long lanh, Hoa nhìn lên trần nhà và hy vọng.
—o0o—
Ba giờ sáng, trời mưa tầm tã. Mưa lớn quá, Tài phải dừng xe ở một chân cầu để trú mưa. Sáng, mưa tạnh, bầu trời xám đen. Tài đổ đầy xăng vào bình và lên đường đi tìm ông già bí ẩn ở Dắk Lắc. Anh nhanh chóng ra khỏi thành phố Hồ Chí Minh, đến vùng ngoại ô, anh dừng xe lại hỏi đường. Cứ như vậy, vừa đi vừa hỏi đường, quên cả ăn, mắt Tài đăm đăm nhìn về phía trước.
Buổi chiều, trời âm u khó tả. Tài đi tới đường kia thì chợt chiếc xe kêu “Xịch, xịch…” rồi tắt máy. Hết xăng, may sao có trạm xăng gần đó, Tài dẫn xe đến trạm và đổ đầy bình.
– Thưa chú, – Tài hỏi người ở trạm – Chú cho cháu biết đây là đâu ạ?
– Đây là Dắk Lắk, cậu đi mà không biết sao trời! – Người ấy nhăn mặt trả lời.
– Ôi, vậy thì may quá! Chú cho cháu biết nhà của thầy phù thủy chữa bệnh bằng miệng… ở đâu ạ?
Những người ở trạm xăng nhìn Tài với vẻ dò xét. Một người đáp:
– Cậu cứ đi thẳng, qua khỏi đường sư tử thì hỏi mọi người ở đó, họ sẽ chỉ cho cậu.
Tài nhìn quanh.
– Đường sư tử ở đâu ạ! Quanh đây không có bảng chỉ đường, làm ơn chỉ cho cháu…
– Tên “Đường sư tử” là chúng tôi nói với nhau thế, chứ nó làm gì có tên. Cậu cứ đi thẳng sẽ đi tới đoạn đường gập ghềnh, một bên là rừng núi, một bên là vực thẳm. Cứ đi cho đến khi nào tới được đường phẳng là cậu đã qua. Qua đường sư tử rồi thì hỏi người ta…
– Vâng, cảm ơn các chú… – Không để người ta nói hết, Tài vội đội nón bảo hiểm và phóng xe đi.
Mọi người nhìn theo, có người lẩm bẩm:
– Có điên mới đi vào đường ấy!
Đầu óc của Tài lúc này tràn ngập những hình ảnh về mẹ. Anh chỉ mong sao mẹ được cứu chữa trước khi quá muộn. Chiếc xe lao đi giữa đường vắng. Hai bên đường là rừng cây rậm rạp. Gió thổi mạnh, làm tay lái của Tài lảo đảo. Chiếc xe va vào hòn đá trên đường, nẩy lên. Tay Tài loạng choạng.
“Két..ét…” Tài phanh gấp, bánh xe kéo lê trên đường một vệt dài. Những hòn đá và đám bụi đất bị bánh xe đùn rơi xuống. Tài choàng tỉnh ra khỏi những suy nghĩ. Anh đưa mắt nhìn, bên trên là ngọn núi cao sừng sững có dáng của một con sư tử đang ngồi với rừng cây tua tủa như cái bờm khổng lồ, phía dưới là vực sâu toàn một màu đen thăm thẳm như cái miệng há ra trực nuốt chửng tất cả những gì rơi xuống. Người Tài mồ hôi chảy ra như tắm. Gió thổi như bão quét, cả rừng cây gầm lên, mây xám cuộn lại trên đầu.
Trong lúc ấy, tại bệnh viện, các bác sĩ đang xem xét bệnh án của người mẹ lần cuối. Ngay khi thấy người bệnh có dấu hiệu tốt. Bác sĩ nói với Hoa:
– Chúng tôi sẽ tiến hành phẫu thuật ngay hôm nay. Tỉ lệ thành công rất nhỏ, nhưng dù sao… cũng phải hy vọng.
Hoa khóc nức nở.
Tài nhìn thẳng, con đường nhấp nhô chỗ cao chỗ thấp, đất đá vỡ ra… Đoạn đường này thường xảy ra tai nạn nghiêm trọng ở Dăk Lắk. Đường hẹp, địa hình không bằng phẳng cộng với những cơn gió to bất ngờ khiến người đang lái xe mất thăng bằng, dễ bị hất bay xuống vực khi đang đi với tốc độ cao. Nhưng để đến làng của thầy phù thủy có thể cứu mẹ thì chỉ có đường này! “Đi tiếp hay quay lại?” Tài chợt hỏi.
Tại bệnh viện, mẹ của Tài đang được đưa vào phòng mổ. Hoa nắm chặt tay của mẹ, nước mắt cứ tuôn rơi không ngừng. Bác sĩ phải an ủi, khẽ đẩy nhẹ Hoa ra. Phòng mổ đóng lại. Các bác sĩ chụp thuốc mê cho người mẹ. Bác sĩ mổ chính dõng dạc:
– Ánh sáng!
Hoa ngồi ở hành lang, cảm giác bất an dâng lên, trống ngực đập liên hồi.
Ngoài trời không khí lạnh buốt. Gió vẫn gào thét từng cơn, trời đã tối dần. “Chỉ cần đi chậm lại thôi mà.” Tài tự chấn an, rồi tiếp tục tăng ga nhè nhẹ. Anh có thể cảm nhận rõ tiếng gió gầm gừ bên tai. Xe cứ lên dốc cao, lại lao vù xuống, thật nguy hiểm. Con đường uốn cong, ngoằn ngoèo lượn như thân con rắn trườn trên cát sa mạc. Tay Tài cứng lại, phải hết sức bình tĩnh trong lúc này. Trong ánh sáng mờ mờ của đèn xe, Tài chỉ thấy một màn đêm tối đen, phía trước sương mù mờ ảo dày đặc, biết chừng nào mới ra khỏi đây. Nhưng nghĩ đến mẹ đang mong chờ mình từng giây, anh không thể dừng lại.
Mưa đổ xuống. Tài dừng xe, mở cốp lấy áo mưa mặc vào. Chỉ những khi người ta bị rơi vào những tình huống khó khăn nhất mới hiểu hết được giá trị của những gì mình đang có. Giờ thì Tài đã hiểu một mái ấm gia đình quan trọng đến thế nào. Tài đã biết nếu mẹ ra đi thì anh cũng giống như đã chết. Một ý nghĩ thoáng qua tâm trí anh, “Lạnh quá!”
Kí ức chợt hiện về, tuổi thơ, mẹ, hồ Gươm vi vu gió,… tất cả nhạt nhòa như đôi mắt anh lúc này. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, xe Tài đi lệch khỏi đường, bánh xe xoáy tròn trên không rồi toàn thân lao vào hòn đá lớn chắn ngang đường. Nước mưa đổ xuống, bùn đất bắn lên. Tài bị gió hất văng ra khỏi xe. Chiếc xe bị kéo lê trên mặt đất một đoạn thật xa, tà áo mưa quấn chặt vào bánh xe khiến Tài bị lôi theo. Hai tay anh cố bám víu lấy đám bùn đất mà không thể cưỡng lại trước sức mạnh ghê gớm của động cơ. Chiếc áo rách, xe văng thật xa rồi đập vào thân cây. Còn Tài bị lực quán tính đẩy rơi qua khe của thanh chắn đường. Gió hất bụi đất tung lên. Tay anh chới với giữa khoảng không. “Phập!” Một âm thanh ngắn khô khốc vang lên. Anh biết mình đã bám vào được cái gì đó, toàn thân anh căng ra. Cánh tay bị gai đâm chảy máu. Chớp lóe sáng, một tia sét xé ngang bầu trời. Cả núi rừng chao đảo. “Ầm!” Tiếng sấm gầm lên dữ dội. “Mình còn làm gì ở đây… Mình chỉ muốn… tìm thầy thuốc cho mẹ thôi mà…” Tài chợt nghĩ trong lúc cố gắng trèo lên khỏi vực. “Ầm!” “Ầm!”…
—o0o—
– Dao nhỏ!
– Cầm máu!
– Tiếp tục xoa bóp tim!
Bên ngoài hành lang, Hoa lẻ loi chờ đợi với nước mắt mặn đắng trên môi. Các bác sĩ vẫn đang nỗ lực hết sức để cứu người mẹ. Chỗ máu đọng bên ngoài được hút ra, nhưng bên trong thì không thể.
– Cầm máu!
– Đủ rồi, khâu lại!
Cửa phòng mở, một bác sĩ bước ra. Hoa vội đứng lên chạy lại.
– Mẹ cháu sao rồi các bác sĩ.
– Tôi nghĩ nên thông báo cho người nhà chuẩn bị tinh thần. Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng…
Ngoài trời vẫn mưa như trút. Tài đã leo lên khỏi miệng sư tử. Anh bò lết vào đám cây, nằm vật ra đấy và ngất đi. Thân xác co ro giữa núi rừng hoang vu lạnh lẽo. Trong cơn mê anh thấy mẹ dang rộng vòng tay ôm lấy anh, hôn lên trán anh rồi từ từ bay lên trời cao. Đức Tài thầm gọi:
– Mẹ ơi!…
HẾT
Xan San