Căn Nhà Cũ
Tôi đứng bên ngoài nhìn bao quát căn nhà. Nó đã quá cũ kĩ và lỗi thời. Tôi dự định sẽ bán nó để mua một căn nhà mới với những cửa sổ to hơn, mái cao và bằng. Tôi cũng không thích ở đây nữa, nơi này quá ồn ào và nhiều bụi khói. Nếu mua nhà mới, tôi sẽ chọn ở trong một con hẻm yên tĩnh hơn.
Bác hàng xóm đã giúp tôi tìm được một căn nhà rất lí tưởng. Buổi chiều, tôi đến xem căn nhà mới. Tôi rất hài lòng và quyết định mua nó. Trở về, trong khi thu xếp đồ đạc chuẩn bị chuyển nhà, tôi luôn có cảm giác như ai đó đang nhìn mình, tôi quay lại và chợt nhìn thấy trên nóc tủ có chiếc ba lô. Với lấy cái ba lô phủ đầy bụi, tim tôi rung lên. Giọng nói của em gái tôi chợt vang vọng khắp phòng.
“Em để nó ở trong ba lô…”
Kí ức bỗng ùa về, khung cảnh ngày xưa hiện lên thật rõ ràng. Em tôi ngồi đó, trên chiếc ghế mây kê gần cửa sổ. Tay mân mê chiếc ba lô mới. Tôi không hiểu vì sao mà em rất thích những món đồ mới mua của tôi. Chiếc ba lô cũng là một trong những thứ mà em thích. Em có thể ngồi hàng giờ chỉ để ngắm nhìn chúng. Tôi phát cáu với em:
– Này! Để cái ba lô lại chỗ cũ cho anh. Cấm em đụng tới đồ của anh nữa đấy!
Em giật mình, vội vã đặt nó vào ngăn bàn. Em sợ tôi lắm, mặc dù chẳng bao giờ tôi đánh em cả, ngay cả khi em làm vỡ quả cầu thủy tinh của tôi. Từ sau vụ quả cầu, tôi để tất cả đồ chơi lên nóc tủ, nơi thật cao để em không thể với tới. Em cũng ít vào phòng tôi hơn. Tuy vậy, thỉnh thoảng đi học về, khẽ mở cửa phòng, tôi vẫn thấy em đang lén lút trèo lên ghế, với tay lấy đồ chơi. Tôi định quát em, nhưng chiếc ghế mây bỗng nghiêng qua nghiêng lại khiến tôi sợ hãi. Tôi sợ sẽ làm em giật mình, em sẽ ngã… Tôi lẳng lặng bước vào phòng khách bật tivi thật to. Biết tôi về em trả đồ chơi lại chỗ cũ rồi vội chạy về phòng mình.
– Quái lạ! Mẹ có mua búp bê cho nó rồi mà? – Tôi tự hỏi.
Một đêm, tôi đang say ngủ thì em bước vào, tay cầm con gấu bông. Tôi ngạc nhiên:
– Sao giờ này mà còn chưa đi ngủ?
– Em không ngủ được. Mẹ cứ ôm em rồi khóc, ướt hết áo em này.
Vừa nói em vừa nghiêng vai cho tôi thấy. Mấy ngày rồi mẹ cứ khóc như thế, vẫn chẳng thấy bố tôi về. Hằng đêm mẹ hay ngồi ở phòng khách, đầu tóc rũ rượi, miệng phì phèo điếu thuốc, tay run run cốc rượu.
Em tôi còn bé nên không hiểu. Tôi bảo em:
– Thôi, vào đây ngủ với anh.
Tôi ôm em vào lòng, trong không gian yên tĩnh còn nghe tiếng nấc của mẹ tôi như đứt từng khúc ruột.
Thế rồi bố cũng về. Đêm ấy bố và mẹ cãi nhau. Em lại sang phòng tôi ngủ nhưng lần này em đã khóc. Có lẽ em đã hiểu chuyện gì đang diễn ra. Mấy ngày sau tôi không còn thấy bố và em đâu nữa. Tôi chỉ nhớ lần cuối bố chở em đi chơi vào một buổi chiều như chiều nay. Trước khi đi em còn nhắc tôi những lời khó hiểu:
– Em để nó ở trong ba lô rồi, anh nhé!
Và bố không bao giờ đưa em về nữa…
“Tích… tích…” Trong một khoảng lặng của suy nghĩ, tiếng kim đồng hồ dù nhỏ nhưng cũng đủ kéo tôi trở lại với thực tại. Tôi nhìn xuống chiếc ba lô cũ. Tôi không để ý những lời dặn dò ấy của em cho đến tận bây giờ. Cái ba lô từ ngày ấy đến nay vẫn nằm trên nóc tủ, tôi không dùng đến nữa. Em để gì trong này chứ? Tôi hồi hộp kéo khóa mở ba lô ra, cái khóa cũ phát ra âm thanh khô khốc rất khó nhọc. Tôi thò tay vào và lấy ra: Quả cầu thủy tinh.
Tim tôi đập rộn lên, khắp người như nổi gai ốc. Em tôi đã dùng keo dán sắt để chắp vá lại những mảnh vỡ của quả cầu rồi lén bỏ vào ba lô. Nhưng dù cho như thế em cũng không thể xóa đi hay lấp đầy những kẽ nứt – Điều mà cả tôi rất muốn.
Tôi thở dài và thấy khóe mắt mình cay cay. Tôi ngước nhìn lên trần nhà cho nước mắt đừng chảy. “Không được khóc!” Tôi thầm nhủ. Môi tôi bật lên thành tiếng, tôi đã khóc. Khóc nức nở và cũng chẳng thèm đưa tay gạt nước mắt. Sao tôi lại không được khóc kia chứ? Tôi cũng chỉ là người thôi. Quả cầu tuột khỏi tay tôi rơi xuống sàn. Kí ức vỡ tan thành trăm mảnh, nước mắt tôi cũng vỡ òa theo tháng năm…
Sáng hôm sau, trước khi đi làm, bác hàng xóm ghé qua nhà tôi, hỏi:
– Cháu sẽ mua căn nhà đó chứ?
– Vâng, cháu rất thích. Nhưng… có lẽ…
Thấy tôi ngập ngừng vẻ chừng như sắp đổi ý, bác mỉm cười:
– Phải, cháu nên suy nghĩ kĩ, cháu đã gắn bó với ngôi nhà này và có quá nhiều kỉ niệm với nó, không nên tùy tiện bán đi để đến ở một ngôi nhà khác.
Nói rồi bác lái xe đi. Tôi suy nghi rất lâu.
Chiều, tôi treo một tấm bảng trước cổng:
“CẦN BÁN NHÀ!”
HẾT
Xan San