Mùa… Lơ… Lửng
Một ngày cuối thu. Huệ Linh đánh rơi cây bút chì, cả mùa thu rơi xuống… Như còn lưu luyến chút nắng trong, chút hơi may nhè nhẹ nên tôi vội vàng cúi nhặt cây bút cho Linh. Sân trường dịu nắng…
Huệ Linh vẽ. Má bàn tay đã nhuốm màu xám bạc của chì than. Linh vẫn tô, vẫn điểm trang cho tờ giấy trắng, say sưa, thích thú. Thu cứ vô tình nhẹ trôi và tôi vô tình chẳng còn hay biết. Đông sắp đến, cả đất trời sẽ nhuốm màu sương sớm. Nhưng trang giấy tím của Huệ Linh, đôi mắt tím của Huệ Linh, đôi giày tím của Huệ Linh,… tất cả những gì thuộc về Huệ Linh thì muôn đời vẫn tím, và lòng tôi cũng hóa tím dịu êm…
Một ngày cuối thu, nắng trong nắng trong, mắt trong mắt trong. Uyển Linh bừng tỉnh sau một cơn mê dài, tôi giật mình ghi vội mấy dòng. Không gian thoang thoảng mùi hương trên mái tóc Linh nhè nhẹ trôi lơ đãng. Uyển Linh mỉm cười, sân trường nghiêng gió, cành lá nghiêng cây, hoa ngại ngùng giấu nhụy và chim e lệ giấu mỏ.
Bất chợt! Thu ngập ngừng không trôi nữa. Uyển Linh đứng lại và thu đứng lại!
Tội nghiệp cho mùa! Mùa đã muốn đi thật xa, nhường đất trời cho sắc tím của Huệ Linh nhưng hơi may còn lưu luyến chưa muốn rời xa nét xinh tươi của Uyển Linh.
Và thời gian trong khoảnh khắc ngắn ngủi như dừng lại khi Uyển Linh bước ngang qua Huệ Linh. Mọi vật, mọi lực hấp dẫn bỗng ngưng đọng trong một phần rất nhỏ của giây. Hai cô nàng, hai thế giới. Trong thế giới của mỗi cô có bao giờ có chung một điểm không?
Khoảnh khắc ngắn ngủi vụt tắt, vạn vật hoạt động trở lại.
Huệ Linh nhấn cây bút chì tô lên trang giấy. Uyển Linh mỉm cười dạo bước ngoài hành lang.
Mùa… lơ… lửng…
Xan San
Sài Gòn, ngày 31 tháng 10 năm 2012