Cơn Mưa Cuối Mùa Bên Vai Phải…
Cơn mưa cuối mùa bên vai phải, những cảm xúc chưa kịp gọi tên…
Một cơn mưa cuối mùa vội vàng chạy ngang qua đây, tôi giật mình nhận ra Thu đang tới. Cái nắng Hè đang dịu dần và những cảm xúc còn dang dở vẫn chưa kịp đặt tên.
Khi mùa Hè qua đi và mùa Thu tới, Vân Linh sẽ như thế nào? Tôi bâng khuâng hỏi ngây ngô, đã lâu rồi không được thấy Linh cười. Người ta có thể nhận ra Bình với tông màu xanh lá cây, có thể nhận ra Nhân trong những bộ trang phục xám đen pha trắng, hoặc ai đó có thể nghĩ về tôi với chiếc áo khoác màu đỏ… còn Linh, dường như cô ấy không chọn một màu sắc đặc trưng nào cho mình.
Điều tôi nhớ về Linh là giọng nói điệu đà mềm mại như vuốt ve đôi tai của người nghe. Nói ra thì thật ngại, nhưng tôi phải nói rằng cô ấy đáng yêu một cách bẩm sinh. Cô ấy nói cười như một đứa trẻ, hồn nhiên vô tư và yêu đời đến lạ. Không bao giờ thấy cô ấy cố gắng chứng minh rằng mình giỏi hơn ai đó, sự khiêm tốn của Linh càng làm Linh trở nên xinh đẹp và đáng yêu trong mắt bạn bè.
Ngày nắng cũng như ngày mưa, mùa hè cũng như mùa thu, cô ấy cười và híp đôi mắt lại. Tôi chưa có cơ hội được nhìn thấy cô ấy buồn kể từ ngày đầu tiên gặp cô ấy trong Nhà Thi Đấu của trường. Cô ấy thực sự không cần phải làm gì thêm, chỉ cần mỉm cười và híp đôi mắt lại và mọi người có thể yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Giọng hát của cô ấy thật là… hài hước, chắc chắn bạn sẽ là người may mắn nếu được nghe cô ấy hát, tôi cam đoan với bạn rằng bạn sẽ cười như chưa bao giờ được cười! Không phải cô ấy hát không hay đâu nhé, mà chỉ là do giọng nói của cô ấy dễ thương một cách khác thường nên giọng hát của cô ấy cũng dễ thương như thế, và bạn cười vì cô ấy quá dễ thương!
Kỉ niệm mà tôi nhớ nhất về Linh là những ngày cô ấy dạy tôi thêu tranh chữ thập. Và…
Khoan đã…
Chờ tôi nhìn ra cửa sổ một chút!
Ôi, trời tạnh mưa rồi, tiếc quá… tôi phải dừng bút thôi!
Có lẽ tôi sẽ có nhiều điều để nói về cô ấy hơn khi gió Đông tới!
Còn bây giờ, hãy chờ Thu sang!
Xan San
Sài Gòn, tháng 8 năm 2014