Loi’s Garden ở Colory
20.12.2015
Thời tiết của Sài Gòn sao lạ quá. Quanh năm chỉ có mưa với nắng, vậy mà đến dịp Noel trời bỗng se se lạnh. Sáng nay lại có cả mưa phùn bay lất phất.
Tôi bừng tỉnh sau một đêm dài không mơ mộng, thấy mình vẫn còn ở Vườn. Khu Vườn bé xíu như lòng bàn tay, bốn mùa không thay lá. Những cái sắc Xanh, Đỏ chẳng biết từ bao giờ đã hoà quyện vào tâm hồn lạc lối của tôi. Rồi mỗi sáng sớm tôi lại đứng giữa Vườn nhìn những mầm xanh mới nhú, không nghĩ suy nhiều, cắn một miếng bánh mì nghe lòng mình lặng im…
Từ ngày con Nhím của chị Tú qua đời, chị Tú cũng có một công việc mới nên bỏ vườn đi thật xa. Vườn có vẻ buồn lắm. Những chiếc lá đi ngủ sớm hơn và thường dậy muộn. Lâu dần, ngủ nướng đã thành thói quen của Vườn. Tôi trầm ngâm nhớ lại những ngày xưa, những ngày mà chị Tú ngồi suốt bên chiếc Laptop hiệu Apple, nâng niu chăm sóc từng cái cây.
Tôi cầm bình nước đi một vòng quanh Vườn. Vườn vẫn chưa muốn dậy.
Rồi Cá đến trên chiếc xe đạp điện vàng óng như mặt trời, vẫn với đôi giày bata trắng và nụ cười đổ nét son, Cá uể oải chào buổi sáng rồi bấm máy gọi cho khách hàng. Khu Vườn bừng tỉnh. Tôi chẳng biết tên Cá là gì, chỉ nghe mọi người gọi cô ấy như thế.
Tôi chào Vườn rồi đạp xe về xóm nhỏ. Xóm nhỏ mưa phùn lất phất bay. Tôi hỏi lòng: “Đông đã về chưa nhỉ?” Rồi tự trả lời: “Sài Gòn thì làm gì có mùa Đông.”
25.08.2016
Khu vườn của anh Lòi những ngày ấy, còn hoạt động ở ngay phía trước Colory. Chị Tú đi, thấy vườn buồn nên có lần tôi đem đàn của mình đặt ở trong vườn. Khoảng thời gian ấy thật đẹp, mọi thứ đều làm tôi cảm thấy thích thú.
Một hôm, có người đặt hàng Vườn 1000 sản phẩm, lúc ấy ngoài Cá vườn còn có thêm chị Hoa nữa. Chị Hoa với Cá thức cả đêm làm cho kịp, tôi cũng phụ một tay. Nửa đêm vẫn còn trò chuyện huyên náo ở vườn. Sau hôm ấy không lâu thì Cá nghỉ việc. Chị Hoa làm thêm một thời gian nữa rồi cũng rời đi. Vườn vắng người nên ảm đạm hơn, ít tiếng cười và màu nắng nhạt…
Thế rồi Colory nâng cấp, sửa chữa. Mở rộng không gian làm việc ra phía ngoài. Vườn của anh Lòi phải chuyển đi chỗ khác. Tôi cất đàn…
Khu vườn giờ về đâu, tôi không biết. Thỉnh thoảng tôi vẫn nghĩ về vườn, về những người đã đến rồi đi. Tôi chợt thấy hai câu thơ trong bài thơ “Ông Đồ” thật đúng với tâm trạng của tôi lúc này.
“Những người muôn năm cũ / Hồn ở đâu bây giờ…?”
Xan San